HUỲNH DUNG

ROMANCIÈRE & POÈTE  -  NOVELIST & POET -  NHÀ VĂN & NHÀ THƠ

 

Thơ của Huỳnh Dung 

**

4.

TÌNH MẤT

Anh đi rồi, nơi này thành địa ngục,
Cảnh cũ giờ đây hoa cỏ u sầu,
Không gian buồn, mưa gió giận hờn nhau,
Trời ảm đạm như chiều Thu lá đổ!

Anh đi rồi, em dạ sầu lòng nhớ,
Tâm sự buồn thương chẳng chút phôi pha,
Phố phường xưa dù mãi có người ta,
Em vẫn thấy nhà hoang cửa trống!

Anh đi rồi, lấy ai em làm mộng?
Em làm thơ ca tụng để ai nghe?
Mắt biếc tìm ai giữa cõi bơ vơ?
Gầy vóc ngọc, lỏng vòng eo áo nhớ!

Anh đi rồi, duyên chúng mình dang dỡ,
Em làm sao dệt nốt khúc tơ tình ?
Con đường nào in dấu bước chân anh ?
Mà sỏi đá kêu vang lời tiếc bướm ?

Anh đi rồi, chưa nhòa hương kỷ niệm,
Bài đơn ca em hát mãi không ngừng,
Vạn lời sầu réo rắt gọi tình quân !
Hồn lảo đảo theo nhịp đàn lỗi khúc !

Anh đi rồi, chuyện mình tuy đã dứt !
Rượu tình xưa còn đẫm ướt môi mềm,
Em còn say, còn chếnh choáng hơi men,
Thần trí mơ hồ, nửa mê nửa tỉnh …

Lời muốn hỏi đã không còn ra tiếng !
Hỏi ai đây ?- hay nhắn gió hỏi chàng :
Cuộc tình này sao chưa hợp đã tan ?
Chỉ còn lại mấy vần thơ thân ái ?!

Huynh Dung