HUỲNH DUNG

ROMANCIÈRE & POÈTE  -  NOVELIST & POET -  NHÀ VĂN & NHÀ THƠ

 

Thơ của Huỳnh Dung 

**

6.

TÌNH CÂM

Trước mặt chàng song lòng tôi phải lạnh,
Phải vờ như đứng trước tạc tượng thần,
Phải làm ra vẻ lãnh đạm vô cùng,
Cho chàng không biết tim tôi xao xuyến,
Dù si mê và ngày đêm thương tưỏng,
Chừng gặp nhau phải ngoảnh mặt bước đi,
Lòng dạ sầu, tim đau nhói chia ly,
Một mối tình si, yêu trong câm lặng !


Trước mặt chàng song lòng tôi phải lạnh,
Không được vui, cũng chẳng được ngại ngùng,

Tim rộn ràng tôi buộc : «Phải dừng rung !»

Tim lãnh lót tôi bảo : «Đừng ngân dội !»
Tâm phần đấu mà tình si nông nổi,
Muốn bên chàng thủ thỉ muôn lời
Ôi ! Mình yêu mà không thể hé môi !
Ôi ! Mình khổ mà phải đành vui gượng !
Người như chết, tôi giả vờ sung sướng,
Cười thật tươi, nói thật nhộn để tìm quên,
Tay bắt tay từ biệt, dấu lệ buồn,
Chân bước tới, lòng đau như dao cắt!

Trước mặt chàng song lòng tôi phải lặng,
Phải làm như đứng trước tạc tượng thần
Phải xem như vừa mới gặp một lần
Không thương mến chẳng sinh niềm luyến ái,
Trên đường đời dù chàng- tôi gặp mãi,
Trong thâm tâm vẫn phải nghĩ «xa nhau»
Cho lặng yên bình tĩnh khi nào…
«Chàng» cùng «bạn» vui vầy trò chuyện !

(Bí mật này mong chàng không hay biết,
Không trách em kẻ hờ hững vô tình).


Thôi, kiếp này không thể kết tình nhân,

Duyên hội ngộ chỉ là «Tình Câm» nín.

Huynh Dung